Khoảnh khắc trở thành thói quen của nhau, chính là lúc mối quan hệ được xác lập.
Khoảnh khắc trở thành thói quen của nhau, chính là lúc mối quan hệ được xác lập.
Han 2025-12-29 12:43:02

Lối vào nhà họ Hori mỗi buổi chiều luôn sáng một chiếc đèn nhỏ. Chiếc đèn ấy không nổi bật, nhưng mỗi lần bước đến cửa, Miyamura đều nhìn nó một cái. Như để xác nhận rằng hôm nay mình vẫn được chào đón.

Bầu trời hôm đó xám mờ. Không khí hơi ẩm. Cậu đeo cặp sách, bấm chuông như thường lệ. Hori thò đầu ra từ nhà bếp, mái tóc được cố định bằng một chiếc kẹp hơi lộn xộn. Khi thấy cậu, cô không tỏ ra ngạc nhiên, cũng chẳng cố cười. Cô chỉ tự nhiên nói: “Vào đi.” Như thể nơi này vốn dĩ có phần của cậu.

Miyamura thay dép đi trong nhà, đặt cặp vào góc phòng khách. Hori đang cắt rau, âm thanh nhẹ như hơi thở của sinh hoạt thường ngày. Cậu đứng cạnh bàn ăn, nhìn bóng lưng của cô. Cô không hỏi vì sao cậu đến. Cậu cũng không giải thích. Cả hai đều quen với sự ăn ý không cần nói thành lời này.

Em trai của Hori chạy đến, hào hứng kéo Miyamura đi xem món đồ chơi mới mua. Miyamura ngồi xuống giúp thằng bé lắp pin. Tiếng cười của đứa trẻ như thắp sáng căn phòng. Hori nghe thấy từ trong bếp, trong lòng dâng lên một cảm giác yên ổn khó diễn tả. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một chàng trai bước vào cuộc sống của mình nhẹ nhàng đến vậy. Không cố gắng tiếp cận, không thay đổi điều gì. Chỉ là đến—rồi ở lại. Như thể xem nhà cô như một phần của chính mình.

1.webp

Sau bữa tối, Hori chất đống bát đĩa vào bồn rửa. Cô định chút nữa mới rửa, nhưng thấy Miyamura đã xắn tay áo đứng bên cạnh. Cô nói: “Cậu không cần rửa đâu.” Miyamura đáp: “Không sao mà.” Giọng cậu nhẹ, như sợ làm xáo động điều gì đó. Tiếng nước vang lên trong bếp. Hori đứng cạnh, nhìn nghiêng khuôn mặt cậu. Cậu rửa không nhanh, nhưng rất cẩn thận. Và Hori chợt nhận ra, cô không nhớ từ khi nào mình đã quen việc cậu đứng ở đây.

Có thể là ngày đầu cậu đến giúp trông em trai cô. Có thể sớm hơn. Có thể vì sự yên lặng và kín đáo của cậu ở trường khiến cô cảm thấy đáng tin. Cô không nhớ rõ khoảnh khắc ấy. Chỉ biết cảm giác dựa dẫm này đã lặng lẽ nảy mầm từ lâu.

Miyamura rửa xong, lau khô bồn rửa. Cậu quay lại, như muốn nói gì nhưng lại thôi. Hori cũng không hỏi. Hai người nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi như có sự ăn ý vô hình, cùng đi ra phòng khách.

Hori ngồi trên sofa, ôm chiếc gối ôm. Miyamura ngồi phía bên kia. Sofa không lớn. Họ giữ một chút khoảng cách, nhưng không hề tách biệt. TV bật nhưng không ai xem. Em trai cô nằm trên sàn chơi đồ chơi. Căn phòng đầy một sự yên bình ấm áp. Hori bỗng cảm thấy những buổi tối như thế này có lẽ sẽ lặp lại mãi. Cảm giác ấy hơi khiến cô sợ. Nhưng cô không đẩy nó ra.

2.webp

Một ngày ở trường, Hori vô tình thấy Miyamura buộc tóc lên. Khuyên tai kim loại của cậu lóe lên dưới ánh nắng. Cô đứng khựng lại. Cô biết hình ảnh cậu ở trường và hình ảnh của cậu khi ở nhà cô là hai thế giới khác nhau. Cô biết cậu có một phần cuộc sống mà người khác không nhìn thấy.

Nhưng cô cũng biết mình đã bắt đầu để ý.

Cô nhìn cậu đứng nói chuyện với bạn bè bên sân trường. Tim cô bình yên và mềm mại. Như có gì đó khẽ chạm vào. Miyamura nhận ra ánh nhìn của cô, ngẩng đầu lên. Hai người nhìn nhau qua khoảng sân. Hori không né tránh. Miyamura cũng không. Không một lời nào, nhưng cả hai đều hiểu điều gì đó.

Tan học hôm ấy, Miyamura lại đến nhà Hori như thường lệ. Hori ngồi bàn làm bài tập. Miyamura ngồi trên giường đọc manga. Cả căn phòng chỉ có tiếng lật trang sách.

Hori đột nhiên dừng bút. Cô nói: “Nếu một ngày cậu không đến nữa, chắc tớ sẽ thấy không quen.” Miyamura ngẩng đầu nhìn cô. Biểu cảm của cậu như vừa bị một cơn gió nhẹ thổi qua. Cậu khẽ nói: “Tớ cũng vậy.”

Hori cười. Nụ cười nhẹ, không ngại ngùng cũng không gượng gạo. Như cuối cùng nói ra được điều giản đơn nhất trong lòng. Đó không phải là lời tỏ tình. Nhưng chân thật hơn cả tỏ tình.

3.webp

Kể từ đó, khoảng cách giữa họ trở nên rõ ràng hơn. Không phải khoảng cách cơ thể, mà là sự xác nhận trong trái tim. Họ không cần nói “chúng ta đang quen nhau.” Chính sinh hoạt thường ngày đã trả lời rồi.

Miyamura ngày nào tan học cũng đến. Đến chẳng cần lý do. Không đến thì lại thấy kỳ lạ. Hori quen với việc nghe tiếng bước chân cậu ngoài cửa. Cô quen tiếng đôi giày của cậu dừng lại ở lối vào. Có lúc cô đang nhào bột. Có lúc đang sấy tóc. Có lúc chỉ ngồi ngẩn ra trên sofa. Nhưng mỗi lần chuông cửa vang lên, tim cô đều tự nhiên thả lỏng. Cô không cố ý chờ. Nhưng thật ra luôn chờ.

Khoảnh khắc đầu tiên họ thật sự giống “một đôi” không phải là nắm tay, cũng không phải ôm nhau. Đó là một buổi chiều bình thường. Hori dọn phòng khách. Miyamura đứng cạnh cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh hoàng hôn tràn vào phòng, rơi lên vai Hori.

Hori ngẩng lên nhìn cậu. Cậu nói hôm nay trời sáng lắm. Hori đáp: “Ừ.” Chỉ một cuộc trò chuyện đơn giản. Nhưng Hori bỗng nhận ra sự tồn tại của cậu đã trở thành một phần cuộc sống của mình. Tự nhiên như hơi thở. Cô bước đến đứng cạnh cậu. Không chủ động dựa vào, cũng không lùi ra. Cả hai chỉ đứng đó, nhìn ánh sáng ngoài cửa dần nhạt đi. Đó không phải lời tỏ tình. Nhưng chắc chắn hơn cả.

4.webp

Có lần Hori buồn. Không phải chuyện lớn, chỉ là mệt. Cô ngồi bên giường, úp mặt vào đầu gối. Căn phòng tối. Cô không muốn ai thấy mình thế này.

Miyamura khẽ mở cửa. Cậu không hỏi sao thế. Cũng không an ủi. Chỉ ngồi xuống cạnh cô. Hai người im lặng rất lâu. Khi Hori ngẩng đầu, cô thấy cậu đang lặng lẽ ngồi cùng mình. Cô chợt hiểu rằng mình không còn rời khỏi cậu được nữa. Không phải vì phụ thuộc. Mà vì cậu khiến cô an lòng.

Khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng mối quan hệ của hai người đã vượt qua chữ “thích.” Như thể trái tim đã được giao cho đối phương, không phải cố ý, mà là từng chút một trong vô số ngày bình thường.

Một ngày, Hori hỏi: “Tại sao cậu cứ đến nhà tớ hoài vậy?”
Miyamura khựng lại, rồi nói: “Hình như tớ quen rồi.”
Khi nói câu đó, ánh mắt cậu hơi bối rối. Hori hiểu. Tim cô mềm ra.
Cô đáp: “Tớ cũng vậy.”

Hai chữ “cũng vậy” ấy như biến cảm xúc mơ hồ thành điều thật sự hiện hữu.

Mối quan hệ của họ, trong khoảnh khắc đó, lặng lẽ hạ cánh. Không quà. Không tỏ tình. Không nghi thức. Chỉ có “thói quen” nói thay tất cả.

5.webp

Cuối tuần nọ, Hori dọn phòng khách. Cô thấy chiếc áo khoác Miyamura để lại. Cô gấp lại, đặt lên sofa. Bỗng cô nghĩ: nếu một ngày chiếc áo này không còn xuất hiện ở đây nữa, căn nhà sẽ trống trải biết bao. Như thiếu mất thứ quan trọng. Cô ngồi xuống, nhìn chiếc áo khoác. Gió ngoài cửa sổ thổi vào. Không khí yên tĩnh như tiếng tim đập. Cô dần nhận ra mình đã bắt đầu nghĩ mọi thứ theo cách của “chúng ta.” Không có lời xác nhận chính thức. Nhưng họ đã ở trong mối quan hệ này rồi.

Một ngày nọ, Hori tiễn Miyamura ra cửa. Cậu mang giày xong, chuẩn bị rời đi. Chiếc đèn nhỏ ở lối vào chiếu sáng hai người. Chiếc đèn vốn bình thường ấy, hôm nay lại ấm hơn. Miyamura ngẩng lên, như muốn nói “tạm biệt,” nhưng thấy câu đó xa cách quá. Hori cũng không nói gì. Họ chỉ mỉm cười với nhau. Như xác nhận một bí mật. Như nói với nhau: “Chúng ta đã ở bên nhau rồi, chỉ là chưa nói ra.”

Miyamura bước ra ngoài.
Hori đóng cửa. Nhưng trong lòng cô như được ôm nhẹ một cái. Sau ngày đó, thế giới của hai người trở nên vững vàng hơn. Như thể họ đã trải qua một nghi thức vô hình. Hai câu nói chưa từng thốt ra đã trở thành lời hứa trong tim.

6.webp

Trong tuổi trẻ, sự “xác nhận mối quan hệ” dịu dàng nhất đôi khi không đến từ lời tỏ tình. Mà từ vô số khoảnh khắc đồng hành. Từ thói quen. Từ những giây phút trái tim khẽ nghiêng về nhau mà không né đi.

Câu chuyện của Hori và Miyamura là như thế. Họ không cần lời nói để chứng minh điều gì. Họ bước vào cuộc sống của nhau, biến những ngày bình thường thành câu trả lời.

Hết đêm này đến đêm khác.
Một chiếc đèn nhỏ ở lối vào.
Một cậu con trai đeo cặp đến nơi này.
Một cô gái luôn nghe tiếng bước chân của cậu ngoài cửa.

Hai người thở chung bầu không khí dưới cùng một mái nhà.
Đó là lời tỏ tình chân thật nhất của họ.
Và cũng là mối quan hệ dịu dàng nhất của họ.

Nhấn để đọc tiếp, câu chuyện sẽ nhẹ nhàng mở ra từ đây.