Khi Sách Bốn Lá Rơi Xuống, Thế Giới Cậu Bỗng Tĩnh Lặng
Khi Sách Bốn Lá Rơi Xuống, Thế Giới Cậu Bỗng Tĩnh Lặng
Han 2025-12-13 07:46:48

Hôm đó gió nhẹ nhàng. Những chiếc lá ven làng rung rinh theo từng cơn đẩy của gió. Ánh sáng xuyên qua các kẽ lá rơi xuống. Vài vệt sáng vô tình chiếu trên vai Yuno. Cậu đứng trong đám đông buổi lễ nhận thần chú. Tay hơi lạnh. Cậu biết mình có thể được chọn. Nhưng cậu không ngờ mình sẽ nhận được thần chú bốn lá.

Mấy đứa trẻ bên cạnh thì thầm. Cậu nghe thấy vài tiếng hít vào gấp gáp. Vài người lùi lại một bước. Cuốn sách lặng lẽ lơ lửng trước mặt cậu. Ánh sáng xanh lượn quanh mép sách. Như thể nó từ một nơi rất xa tìm đến cậu. Cậu đưa tay ra. Khi đầu ngón tay chạm vào bìa sách, cậu bỗng thấy trống trải sau lưng. Cậu nghe thấy tiếng Asta hét vang ở phía sau. Giọng cậu ta luôn rất rõ. Một sự rõ ràng như có thể xua tan không khí xung quanh. Yuno ngoảnh lại nhìn. Asta cười to. Như thể chẳng ai trên đời có thể hạ gục cậu ta. Yuno chỉ gật đầu nhẹ. Không nói gì.

Người ta gọi cậu là thiên tài. Cậu đã nghe thấy từ nhỏ. Ở trại trẻ mồ côi, mọi người cũng hay nói vậy. Cậu không ghét từ đó. Chỉ thỉnh thoảng cảm thấy nó như một hòn đá đặt trên vai. Lúc nhẹ thì còn chịu được. Lúc nặng thì nó đè xuống khiến cậu không ngẩng đầu lên nổi. Khi Yuno ôm lấy thần chú bốn lá, cảm giác nặng nề đó rõ ràng đổ xuống. Cậu thậm chí cảm thấy cuốn sách này nặng hơn một chút so với tưởng tượng. Cậu biết thần chú bốn lá từng thuộc về Đại Ma Pháp Vương đầu tiên. Cậu biết việc có được nó đồng nghĩa với kỳ vọng. Cậu cũng biết kỳ vọng có thể kéo dãn khoảng cách giữa người với người.

Khi bước ra khỏi khu vực lễ, cậu cúi đầu. Gió thổi khiến tai cậu hơi ngứa. Cậu nhớ lại lúc Asta đuổi theo nói "Tớ sẽ trở thành Đại Ma Pháp Vương". Mắt Asta sáng rực. Như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Hồi đó Yuno không đáp lại. Cậu chỉ gật đầu. Nhưng giờ đây, một câu hỏi chưa từng thốt ra nổi lên trong lòng: Liệu cậu và Asta có còn có thể sánh bước?

1.webp

Trước khi mặt trời lặn, cổng trại trẻ thoảng mùi cỏ xanh. Cha xứ ngồi trên ghế gỗ nhìn bọn họ đi về. Thấy cuốn sách trong tay Yuno, cha xứ hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng nở nụ cười. "Có vẻ như cháu sẽ đi xa." Yuno dừng bước. Ngón tay khẽ gõ trên bìa sách. Cậu muốn nói "Cháu không muốn đi xa" nhưng lời không thốt nên. Cậu không biết mình có thực sự không muốn đi xa, hay chỉ là không muốn một mình tiến về phía trước. Trong bữa tối, Asta ngồi cạnh, ăn bánh mì ngon lành. Chẳng mấy chốc, Asta lại bắt đầu khao khát muốn trở nên mạnh mẽ, muốn có được thần chú, muốn trở thành Đại Ma Pháp Vương.

Yuno lắng nghe. Cậu chợt hiểu vì sao mình muốn ở gần người này. Asta không có tài năng, nhưng cậu ta có một sức mạnh không bao giờ lùi bước. Sức mạnh ấy nhẹ nhàng, nhưng có thể sưởi ấm bầu không khí. "Chúc mừng cậu đã có được thần chú bốn lá," Asta cười nói.

Yuno ngẩng mắt lên. Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy một sự chạm vào nơi mềm yếu trong lòng. Khi người khác khen ngợi, cậu quen im lặng. Nhưng khi Asta nói ra, lòng cậu như chạm vào thứ gì đó dịu dàng. "Cảm ơn," Yuno nói khẽ. Hai từ đó khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Đêm xuống, gió luồn qua khe cửa sổ. Hành lang trại trẻ rất yên tĩnh. Yuno ngồi trên giường. Thần chú bốn lá đặt trên đùi. Cậu nhẹ nhàng lật trang đầu tiên. Cảm giác ma lực tỏa ra từ sách rất mạnh. Như một định mệnh thúc đẩy cậu. Nhưng càng lật lâu, càng thấy lạnh. Cậu cảm thấy mình như bị đẩy lên một sân khấu rộng lớn và sáng rực. Sáng đến mức cậu không thấy ai có thể đứng bên cạnh.

2.webp

Cậu nhắm mắt lại. Hình ảnh lưng Asta chợt hiện lên trong tâm trí. Cái lưng luôn lao về phía trước nhanh nhất. Cái lưng ấy đôi khi như một kẻ ngốc, đôi khi như một ngọn lửa nhanh chóng. Một suy nghĩ đơn giản nảy ra: Nếu một ngày cậu thực sự bước tới một nơi rất cao, liệu Asta có còn chạy về phía cậu như bây giờ? Cậu mở mắt. Trong khoảnh khắc đó, cậu biết mình sợ điều gì. Không phải trách nhiệm, không phải tài năng, cũng không phải kỳ vọng của người khác. Cậu sợ phải đứng một mình ở độ cao đó.

Ngày hôm sau, ánh nắng tràn trên sân. Asta như thường lệ, tập luyện cơ bắp, vừa hét vừa nâng đá. Tiếng ồn vang khắp bãi cỏ. Yuno đứng ở cửa nhìn cậu ta. Vài chiếc lá khô nằm dưới chân. Asta bỏ tảng đá xuống và chạy tới. "Yuno, tớ đã suy nghĩ rất lâu tối qua. Tớ sẽ tiếp tục nỗ lực. Khi tớ có được thần chú, tớ sẽ đuổi kịp cậu." Yuno nghe thấy và khẽ mỉm cười. Nụ cười thoáng qua, nhưng chân thật. "Cậu sẽ làm được." Asta sửng sốt. Vì Yuno hiếm khi chủ động nói những lời như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Yuno đột nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng nhẹ bớt một chút. Cảm giác cô đơn vì tài năng không biến mất, nhưng dường như đã được chia sẻ bớt. Cậu nhìn Asta. Một cơn gió thổi qua giữa hai người. Gió cuốn theo mùi cỏ và bụi bẩn. Cũng cuốn theo một chút khoảng cách im lặng.

3.webp

Bầu trời bên ngoài ngôi làng xanh ngắt. Xanh như không có điểm kết thúc. Yuno ngước nhìn bầu trời. Cậu biết mình sẽ hướng đến một nơi xa xôi. Cậu cũng biết tài năng sẽ không biến cậu trở lại thành một đứa trẻ bình thường.

Nhưng cậu chợt hiểu ra. Cậu không đi một mình. Asta sẽ luôn đuổi theo cậu. Đuổi theo một cách ồn ào, bướng bỉnh, như một ngọn lửa không tắt. Sự đuổi theo này khiến cậu cảm thấy bình yên. Không xa xôi như ánh sáng, mà giống như mặt đất dưới chân, chân thật và vững chãi. Cậu cúi xuống, nhìn thần chú bốn lá trong tay. Cuốn sách thật nặng nề. Nhưng cậu cảm thấy mình đã có thể nắm giữ nó.

Chiều tối, gió lại nổi lên. Những chiếc lá xoay một vòng trên trời rồi rơi xuống. Yuno đứng bên lối đi. Bóng cậu kéo dài. Hai đứa trẻ chạy ngang qua. Chúng bàn tán về chuyện thần chú bốn lá. Chúng nói "Thằng bé đó sau này chắc giỏi lắm" và "Chắc nó không thuộc về nơi này nữa rồi". Yuno dừng lại. Một nỗi đau thoáng qua trong lòng. Cậu không ngoảnh lại. Cậu bước đến một khoảng đất trống. Gió càng lúc càng lạnh. Cậu kẹp cuốn sách dưới nách. Hơi thở hơi gấp. Cậu biết những tiếng nói này sẽ không dừng lại. Tương lai, sẽ còn nhiều lời nói về "thiên tài" đổ xuống trên người cậu.

4.webp

Cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Là Asta. Cậu ta như một con thú nhỏ lao tới, chạy không theo nhịp điệu nào. Yuno quay người. Asta dừng lại bên cạnh. "Cậu đi nhanh thế làm gì? Cùng đi nào." Yuno không nói gì. Nhưng cậu chậm bước lại. Hai người sánh bước cùng nhau. Gió thổi qua, bóng hai người in dài trên con đường đất. Hai cái bóng chạm vào nhau, rồi từ từ tách ra. Như tương lai của họ.

"Yuno, cậu sẽ trở thành Đại Ma Pháp Vương chứ?" Asta bất chợt hỏi. Yuno suy nghĩ một lát, "Tớ sẽ thử." Asta nhe răng cười, "Tốt. Tớ cũng thế." Yuno nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì gió của Asta. Có một khoảnh khắc, lòng ngực cậu ấm áp như được xua tan.

Cậu chợt nhận ra, sự cô đơn của mình không phải để khiến bản thân lạnh lùng, mà là để cậu thấu hiểu một sự thật giản đơn: cậu cần phải đứng ở một nơi thật cao. Chỉ khi đó, cậu và Asta mới thực sự có thể sánh vai.

5.webp

Đêm đó, gió mạnh hơn. Nhưng nó không thể thổi bay sức mạnh đang lên trong lòng cậu. Ôm thần chú bốn lá, cậu trở về phòng. Ánh đèn rọi xuống trang sách. Ánh sáng xanh lục thật tĩnh lặng, như nhắc nhở cậu rằng tương lai còn dài, và cậu sẽ không phải đối mặt một mình. Ngoài cửa sổ, trăng treo cao. Ánh trăng rơi bên giường. Ánh sáng thật nhạt.

Yuno khẽ nói, "Tớ sẽ tiếp tục tiến về phía trước." Câu nói không hướng đến ai, nhưng dường như là nói với một người nào đó.

Cậu nhắm mắt lại. Nhịp tim bình yên. Như cuối cùng đã chấp nhận một chân lý đơn giản. Tài năng sẽ đưa cậu đi xa hơn, nhưng tình bạn sẽ khiến cậu không còn sợ hãi sự xa cách.

Đêm càng về khuya. Nhưng trong gió đã không còn cái lạnh buốt giá ấy. Như thể đã bị kìm hãm bởi một sức mạnh nào đó.

Yuno đặt tay lên thần chú bốn lá. Lúc đó, cậu biết rằng từ trang này, cậu đang bước đến một tương lai mới.

Nhấn để đọc, bước vào lời không thốt trong lòng Yuno.