Không khí trong rừng tuyết lạnh như dao cắt.Sugimoto siết chặt áo khoác quân phục; hơi thở nóng của anh thoát ra thành làn sương trắng tan biến ngay trong gió. Anh đi không nhanh. Đế giày nghiến trên tuyết nện chặt tạo ra tiếng rào, rào. Âm thanh vốn nhẹ nhưng lại vang lên chói tai giữa sự im lặng chết chóc của hoang dã.Đây là giữa mùa đông ở Hokkaido. Mảnh đất như bị nuốt chửng trong một khoảng trống trắng tàn nhẫn, không có ranh giới rõ ràng giữa đất và trời. Những cái cây đứng thẳng và im lặng, như những người lính canh gác đã nghìn năm.

Song, tĩnh lặng thường là dấu hiệu báo trước nguy hiểm.Ngay khi Sugimoto dừng chân, một tiếng gầm gừ, trầm đục vang bên tai. Nó mang một sức mạnh xé toạc, dội vang qua mặt đất như tiếng pháo kích chiến trường. Anh ngẩng đầu lên. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng hình khổng lồ, con gấu nâu, phá tan cành cây xông ra từ lớp tuyết cuộn tròn. Lông nó bị phủ đầy sương giá trắng xóa, đôi mắt cháy đỏ rực. Đây không phải là thú thông thường; nó là kẻ thống trị nơi hoang dã.Máu Sugimoto như sôi lên. Theo bản năng, anh giương cao khẩu súng trường. Nhưng kỹ năng hạ địch nơi chiến trường ở đây trở nên vụng về và chậm chạp. Móng vuốt con gấu xé toạc mặt tuyết, bắn tung những mảnh băng lạnh đâm vào mặt anh. Anh biết rõ như pha lê—lần này, không phải đạn quân thù lao tới anh, mà là bản năng hoang dã nguyên thủy, bản chất của cái chết chính nó.

Trận chiến ở Đồi 203 lập tức hiện về trong tâm trí anh. Pháo kích, khói, tiếng hét của đồng đội… Chẳng điều gì trong đó gieo rắc nỗi sợ trong anh. Nhưng giờ đây, đối mặt với con quái vật nguyên thủy này, lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật bé nhỏ.Họ gọi anh là "Sugimoto Bất Tử", nhưng nếu anh chết ở đây, bị chôn vùi dưới lớp tuyết trong vùng hoang này, chắc hẳn sẽ chẳng ai biết tới.Ngay khi móng vuốt con gấu chuẩn bị giáng xuống, không khí bỗng chốc bị chẻ đôi bởi một âm thanh sắc bén.
"Vút—!"
Một mũi tên lao tới với sức mạnh khiến tim đập thình thịch. Nó bay trúng đích, cắm sâu vào bả vai con gấu. Tiếng gầm của con vật làm rung chuyển khu rừng; máu và hơi nước nóng bỏng phun lên mặt tuyết.Sugimoto chết lặng, vẫn không thể nhìn thấy vị cứu tinh của mình. Giữa những cơn gió lốc tuyết, một bóng người đứng vững. Một cô gái trẻ, mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, đôi mắt lạnh lùng tập trung. Cô giương cao cây cung bằng cả hai tay, tư thế vững chãi như pho tượng.

Cô gái di chuyển nhanh nhẹn và hiệu quả, hầu như không chần chừ. Mũi tên thứ hai lập tức theo sau, đâm thẳng vào chỗ hiểm của con gấu. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sinh vật khổng lồ đổ xuống với tiếng thịch nặng nề, phá tan sự yên tĩnh tê cóng của tuyết.Sugimoto thở hổn hển, bàn tay vẫn siết chặt khẩu súng trường. Anh nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, không thể tin được người cứu mạng mình lại là một cô gái trẻ như vậy.
"... Cô là ai?"
Vừa dứt lời, anh thấy cô từ từ hạ cây cung xuống và bình tĩnh tiến đến con gấu đã ngã xuống. Cô cúi xuống kiểm tra vết thương, xác nhận con thú đã ngừng thở. Cử động của cô chính xác, tự nhiên, như thể đây chỉ là một phần thường nhật trong ngày."Tôi là Asirpa," cô trả lời ngắn gọn. Giọng nói không lớn, nhưng mang một sự kiên định không lay chuyển.

Không một chút sợ hãi nào lộ ra trên khuôn mặt cô. Đối với cô, săn bắn không phải là tàn nhẫn, mà là điều tất yếu để sinh tồn. Sugimoto thấy một sức mạnh khác trong đôi mắt cô—sự khôn ngoan điềm tĩnh của một người sống hòa hợp với thiên nhiên. Nó hoàn toàn khác biệt so với bất cứ ai anh từng gặp trong cuộc đời binh nghiệp.Những bông tuyết vẫn nhẹ nhàng rơi; thế giới một lần nữa trở nên yên tĩnh.Ngay lúc đó, anh chợt hiểu ra: cuộc gặp gỡ này còn hơn cả sự giải cứu. Điều Asirpa đại diện là văn hóa Ainu, mối liên hệ bền chặt giữa đất đai và thiên nhiên. Cô gắn liền với mảnh đất này một cách nội tại như chính Sugimoto gắn với huyền thoại bất tử của mình—một phần bất khả phân tách.

Sợi chỉ định mệnh đang âm thầm kết nối họ trong rừng tuyết.Cả Sugimoto lẫn Asirpa đều không thể ngờ rằng cuộc gặp ngắn ngủi này sẽ đẩy họ vào một hành trình dài đằng đẵng và khắc nghiệt. Sự sụp đổ của con gấu không đánh dấu sự kết thúc nguy hiểm, mà chỉ là sự khởi đầu của vô vàn thử thách. Họ sẽ đối mặt không chỉ hiểm nguy từ thiên nhiên, mà còn cả những góc khuất tăm tối trong lòng người. Truyền thuyết về vàng như một tấm lưới rộng, kéo vô số sợi dây tham lam, thù hận và niềm tin lên cùng một sân khấu. Và trên sân khấu đó, họ vừa là những người đồng hành, vừa là trụ cột không thể thiếu của nhau. Sự "Bất Tử" của Sugimoto không phải là bất khả chiến bại thật sự; anh cần đôi mắt của Asirpa để thấu hiểu mảnh đất này. Và sự kiên định của Asirpa cần đôi vai của Sugimoto để san sẻ gánh nặng định mệnh. Một người, người lính chiến đấu để sinh tồn; người kia, cô gái bảo vệ tương lai.Con đường của họ, cứ thế tụ hội sâu trong rừng tuyết. Đây không phải ngẫu nhiên, mà là điều tất yếu.
Khi độc giả gấp lại chương sách này, có lẽ cùng một câu hỏi sẽ dâng lên trong lòng họ:
Giữa băng tuyết và máu đỏ, kết cục nào đang chờ đợi đôi bạn đồng hành xa lạ này?
—Có lẽ, câu trả lời chỉ nằm trong những trang sách Kamuy vàng.